Bạn có thích những câu chuyện tình trên những chuyến
xe bus? Và bạn có tin không? Còn tôi, tôi không tin trong khoảng thời gian ngắn,
trên những chiếc ghế chật hẹp lại có thể bắt đầu một mối tình nào, dù cho ở đâu
đó có, nhưng tôi tin với mình, nó-không-xảy-ra.
Tôi là sinh viên năm 3, vì nhà không có điều kiện
nên đến giờ vẫn phải đi học bằng xe bus. Nói như vậy cho mọi người thương thôi,
thật ra tôi thích đi xe bus hơn, bởi tôi là chúa mê ngủ, nếu không phải xe bus
hoặc ô tô thì tính mạng của tôi không thể đảm bảo đến giờ phút này. Ngày trước
lúc còn đi học bằng xe đạp, tôi đã từng ngủ gật đến mức lao xuống hố bên đường,
kết quả là từ đó bố mẹ tôi phải giao mạng sống của tôi vào tay chàng bạn thân của
tôi – Bảo Minh.
Ngày trước là thế, nhưng giờ Bảo Minh đi du học rồi
nên mình tôi phải tự lo cho sự đi đi – về về của mình. Lúc mới đầu tôi cố gắng
tìm phòng trọ gần trường để đi bộ, nhưng sau năm lần bảy lượt chuyển phòng trọ,
bố mẹ không yên tâm nên nói tôi quay về nhà, không ở trọ nữa, con đường từ nhà
đến trường cứ thế dài ra. Bảo Minh trách tôi khó tính, sống không được lòng người
nên mới phải chuyển trọ nhiều thế. Tôi không phủ nhận, vì tôi không ở được với
hai loại người: 1 là nhiều chuyện, 2 là lẳng lơ. Ấy vậy mà cứ vào phòng trọ là
thể nào cũng gặp một cô bạn nói nhiều, hoặc một đến hai con bé sống quá phóng
thoáng.
“Đừng có mong chờ người khác đưa đi đón về nữa, đi
xe bus đi!”
“Cái gì? Xe bus á?”
“Chứ sao nữa, ở bên này anh cũng toàn phải đi
xe bus thôi bé con ạ!”
“Anh anh cái mắt, vả cho rơi răng giờ!”
“Eo ơi, giữ dằn thế thảo nào vẫn FA”
“Chứ chả lẽ cậu có rồi chắc? Bày đặt lên mặt
nói người khác FA như đúng rồi.”
“Tại đây giữ gìn hình tượng thôi, chứ bên này
con gái Tây, Tàu theo tớ đầy.”
Khi ấy tôi cười phá lên vì câu nói của Bảo
Minh. Cuộc nói chuyện vội vã nhưng đầy đủ ý tứ của chúng tôi luôn kết thúc sau
trận cười chế giễu đối phương.
“Tớ nhớ cậu!”
Bảo Minh sẽ thường nói thế trước khi cúp máy.
Tôi cũng định nói nhớ cậu ta, nhưng chưa kịp nói đã nghe tiếng tút dài đầu dây
bên kia. Tôi nghĩ chắc sau câu nói ấy, cậu ta chắc phải ôm gối khóc lóc thảm
thiết, vì xưa giờ hai đứa có bao giờ rời xa nhau lâu thế này đâu. Ngày bé, hai
nhà chúng tôi gần nhau nên đi học cùng nhau, ăn cơm cùng nhau, có khi ngủ cũng
nằm cùng giường cho đến khi vào cấp 3. Một tình bạn trong sáng và thánh thiện đến
không ngờ phải không?
Đã gần 2 năm rồi tôi chưa được gặp Bảo Minh,
không biết giờ này cậu ta trông như thế nào, vì trên Facebook hay Twitter cũng
không thấy cậu ta đăng ảnh lên. Nhưng tôi thì không thể cứ đòi xem ảnh, như vậy
khác nào thú nhận tôi nhớ Bảo Minh – cái tên có tướng gầy còm, ẻo lả hơn cả con
gái ấy.
…Hôm nay tôi học cả ngày, 6h lủi thủi ra đứng ở bến
xe bus, vì từ phòng trọ đến trường mất 20 phút, thêm thời gian đợi từ 10 đến 15
phút nữa thì vừa đến trường không bị muộn. Đi xe bus rất tiện, vì tôi có thể ăn
sáng luôn. Hồi đầu còn ngại việc ăn trên xe, nhưng lâu dần chai mặt, cứ thản
nhiên gặp ổ bánh mì hoặc ăn xôi hộp như không có người. Vì là đầu trạm nên tôi
lúc nào cũng có ghế để ngồi, chỉ tiếc lúc nào cũng lên một mình hoặc rất ít người
lên cùng nên hơi buồn, đôi khi là cảm giác cô đơn. Phải rồi, cô đơn lắm chứ, ngồi
trên xe với bác tài xế và chị soát vé chẳng mấy khi nói chuyện, cứ lủi thủi ăn
sáng rồi đeo phone nghe nhạc cho đến khi đến trường. Dù cho có người lên, người
xuống thì cũng chỉ là người lạ nên tôi không hết cảm giác lạc lõng. Bảo Minh
nói tính tôi khó gần, đúng thật.
Xe bus dừng, tôi bước lên xe và ngạc nhiên vì thấy
có một vị khách đã ngồi trên xe. Bình thường tôi lên xe chỉ có một mình, vì đây
là trạm kế bến xe, thế mà hôm nay cũng có người ngồi rồi. Tôi hơi thắc mắc,
nhưng cũng nhanh chóng tìm cho mình chỗ ngồi ưng ý, sau đó quên ngay điều khó
hiểu kia. Như thường lệ, tôi vừa gặm bánh mì, vừa nghe nhạc. Trong tầm mắt của
mình, tôi thấy người lạ kia đổi chỗ, hắn chuyển xuống dãy ghế đối diện với dãy
của tôi. Liếc qua nhìn, hắn đội mũ lưỡi trai kéo sụp xuống mặt, cổ buộc khăn và
che kín miệng, tôi chỉ nhìn thấy mũi của hắn, mũi cao và nhỏ. Bộ đồ đậm chất bụi
bặm trên người hắn khiến tôi phải chú ý. Quần rách tả tơi, áo thun cũng nhìn
nát bấy, trong mắt tôi, hắn chẳng khác gì tên du côn vừa đánh nhau xong. Thôi
nhìn hắn, tôi quay sang nhìn ra ngoài đường.
0 comments:
Post a Comment