“Khi bạn từ bỏ một cái cây không thuộc về
mình, bạn sẽ phát hiện ra cả một rừng cây đang đợi bạn”.
“Khi bạn từ bỏ một cái
cây không thuộc về mình, bạn sẽ phát hiện ra cả một rừng cây đang đợi bạn”.
Là vậy đấy!
Là vậy đấy!
Con người ta vẫn thường hay cố chấp. Trong tình yêu, nhất định
phải cố chấp đến trăm vạn lần. Cho đến khi không còn lối thoát, không còn sức
lực để ngóng trông hay chờ đợi, lúc bấy giờ mới nghĩ tới chuyện có nên buông bỏ
hay không.
Con người ta cũng thường hay tự huyễn hoặc mình. Trong tình yêu,
chỉ cần đeo đuổi một trái tim khác làm mình rung động, cũng sẽ có ngày trái tim
ấy quay về phía mình mà đập chung một nhịp. Cho đến khi trái tim kia bay đi mải
miết, cả khi đã tìm được một trái tim khác để chung vui, mới nhận ra rằng đã để
trái tim mình lạc lõng chốn bơ vơ quá lâu rồi.
Nhiều lúc, tuổi trẻ mặc sức chiều chuộng tim yêu của bản thân mà
nằng nặc đuổi theo những điều xa tầm với. Chẳng hạn, với người mình yêu thì hết
dạ hết lòng, với người yêu mình thì mặc tâm xa lánh. Chỉ cần người yêu mình bày
tỏ một chút thành ý hay quan tâm, liền ôm tim chạy mất, sợ hãi rằng quay lưng
lại nhìn họ thì sẽ khiến mình bỗng nhiên trở nên yêu họ, và lỡ mất duyên phần
với người mình vẫn đang yêu.
Nhiều lúc, tuổi trẻ vô lý đến oái oăm. Cứ thích đổ xô vào một
mối tình hơn cả hai người đang đứng. Không kiềm lòng được mà bất chấp trở thành
kẻ thứ ba, là kẻ đến sau trong một cuộc tình biết trước mất nhiều hơn được.
Nhưng cũng vẫn chấp nhận, bởi ví von cuộc đời là bể khổ, tình trường là bể chia
ly. Bởi còn mải ca thán câu ca buồn cho một chuyện tình không viết nên lời kết.
Nhưng mà tuổi trẻ cũng phải giản đơn hơn. Cứ nghĩ mà xem, mỗi
sáng đi làm có người đứng ở cửa chờ trông, nhoẻn cười rồi hứa hẹn với nhau một
câu “sẽ về sớm!” có phải tốt hơn nhiều lần? Mỗi tối trở về cùng nhau ăn một bữa
no, say sưa kể vài câu chuyện vặt, rúc vào lòng nhau ủ ấm, có hơn vạn lần tranh
cướp tim yêu với kẻ khác hay mơ mộng những thứ tình ảo đâu đâu?
Có thể tuổi trẻ không tin tưởng vào điều này, nhưng điều này là
có thật. Hôm nay bạn thấy yêu một người rất nhiều, nhiều đến chừng không đo đếm
được. Nhưng bỗng một ngày thức dậy, bạn thấy gương mặt cũ, nét cười cũ, hơi ấm
cũ không còn làm xao lòng bạn chút nào nữa, nghĩa là đã dừng yêu người ấy hẳn
rồi. Dừng cả nghĩa nhớ mong và chờ đợi. Vậy là tự nhiên hết yêu thôi!
Nên, hãy biết trân trọng tim mình, đừng khờ khạo trao đi cho kẻ
khác mà không biết được mất đúng sai. Chỉ khuyên, tuổi trẻ hãy trao tim yêu cho
người mà bạn thấy bình tâm bên cạnh, không quan tâm đẹp xấu, không quan tâm
sang hèn, không quan tâm nghề nghiệp hay chức vị xã hội… Chỉ quan tâm một mũi
tên hai chiều mang tên tình ái.
“Bạn có yêu người, và người có yêu bạn đủ dùng không?”
0 comments:
Post a Comment