Sunday, July 27, 2014



Ai đó vẫn hỏi rằng có gì đâu mà em chờ mong tháng tám đến thế?
Chỉ là chút xao động chuyển mùa, nắng thì bớt gắt hơn còn gió thì mát dịu hơn. Chào tháng tám để tạm biệt cái oi nồng, hay em còn chờ đợi những gì khác nữa?
Cũng đúng thôi, người ta nói tháng tám là mùa yêu thương, mùa của ấm áp và đoàn tụ, mùa của ngày lập thu da diết vị mát lành. Những con phố sẽ bớt tấp nập hơn, những con đường huyên náo người qua lại sẽ chất chứa chút tàn dư của nắng nhè nhẹ, trải dọc cảm giác bình an lên tất cả mọi người.

Đã bắt đầu vơi đi những cơn mưa rào bất chợt làm em ướt áo, cho em nhớ người này thêm một chút, yêu thêm người kia một chút. Tháng tám để chúng ta chững lại một nhịp, hít hà mùi hương trời đất mà xuýt xoa sao thời gian trôi quá nhanh.
Em còn yêu những loài hoa lan man hương tháng tám. Những chiếc xe thồ chở đầy sắc nắng trên hướng dương, hao hao trầm lặng của màu tím bách nhật, sen hồng thì hồn hậu điểm thêm nét dịu dàng, yêu kiều dù đã đến mùa tàn lụi.
Tháng tám, người ta chờ đợi những cuộc hẹn café bên những quán nhỏ, hương hoa sữa đánh thức em khỏi mớ hỗn độn của những bộn bề âu lo thường ngày. Bất chợt nhặt được một chiếc lá vàng rụng xuống dưới chân, để rồi giật mình rằng tiết thu đã về.
Tháng tám cho em đong đầy yêu thương lên ánh mắt, những cái nắm tay siết chặt kéo hạnh phúc lại gần kề. Những cuộc gặp gỡ và chia ly khiến cho người ta bồi hồi cảm xúc, không có chỗ cho những trái tim gấp gáp hay hời hợt.

Tháng tám cho em nghe thấy tiếng đàn dương cầm đâu đó vọng lại từ cửa sổ của một căn gác nhỏ, khúc giao mùa còn ướt át vị luyến thương, cho em buồn vì những chuyện quá khứ đã xa tít tắp, cho em nhớ những người đã bước ra khỏi cuộc sống của em, để lại những khoảng trống vẫn hẫng một nhịp mỗi khi tháng tám trở về.
Tháng tám, phố xá đẹp hơn, cũng trầm tĩnh hơn, hao hao những đường nét cổ kính lộ ra khỏi ánh nắng, bước chân người bộ hành bất giác chậm lại, để kịp thấy tim mình xao động bởi những điều giản đơn, để bỗng dưng muốn bao dung và tha thứ.
Người ta vẫn gọi tháng tám là tháng xum vầy, tháng tám là mùa kỷ niệm. Những ngày lễ trọng đại gieo vào lòng người biết bao tự hào, rồi mới biết sống đẹp hơn và vun đắp lòng biết ơn.
Em phải cảm ơn tháng tám, đã cho em được ước ao những điều bé mọn, để vụng trộm thầm hy vọng và đợi chờ một cách nhẫn nại. Biết ôm ấp niềm tin một cách chắc chắn và bật cười khi nghe cô bạn thân vẫn thao thao bất tuyệt, rằng: “Hà Nội, không vội được đâu!”
Ồ, tháng 8 đến rồi, mang cho em chút chùng chình nhè nhẹ, dụ em thả người ngồi bệt xuống một góc phố nhỏ để nhấn nhá hương vị ấm áp quen thuộc, lim dim nhắm mắt để nghe một ca khúc ngọt ngào được phát từ loa phường vọng lại: “Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội! Mùa hoa sữa về, thơm từng góc phố …”, mắt bỗng nhiên ươn ướt vì cảm động chẳng có lý do.
Ước gì em có thể ôm tháng tám vào lòng, ấp ủ vỗ về để nhấm nháp cốc nước sấu mát lành, ăn thử cốm đầu mùa gói hờ trong những vạt lá sen, chui vào một góc quán nhỏ để nghe những bản nhạc không lời mà lẩm nhẩm sao Hà Nội thanh bình đến thế.
Tháng tám có chút buồn đâu đó, nhẹ thôi, nhưng lan tỏa mãi, rồi sau đó vụt biến thành những đám mây lãng đãng dọc trên nền trời. Bỗng dưng ước ao có thể nằm lại trong vạt nắng nhẹ, giơ tay tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình.
Em có nghe đâu đó tiếng gọi của tháng tám? Bất chợt ngoảnh lại giữa đường, sẽ thấy ai đó đưa tay ra chờ đợi.
Xin cho em cất lên giọng hát trầm lắng để chào tháng tám, chào những khoảng trống được lấp đầy, chào mùa thu chớm đến, chào những rung động không thể nói thành lời, chào những thứ tha, những cái ôm dành cho người trở về, chào một mùa yêu thương lặng lẽ rơi đầy …



Tagged:

0 comments:

Post a Comment